Hêlô ae, kể từ khi “trở về nhà” (blog này) thì tôi bỗng cảm thấy tự do/an nhiên hơn hẳn.
Từ đó xuất hiện nhiều suy nghĩ hơn và cũng muốn viết nhiều hơn.
Cho nên, hôm nay tôi lại muốn lao vào một chủ đề mà nhiều người ngại nói.
Đạo Phật.
Ae nào quan tâm về triết học, về thực tại, về cuộc đời, về nhân sinh/ý nghĩa của cuộc sống sẽ thích đọc bài này.
Và cũng xin nói luôn: nếu bài này có 1000 phật tử đọc, thì chắc sẽ có một nửa trong số đó bảo:
“Ông này nói tào lao, hỗn xược, xúc phạm tôn giáo.”
Sự thật sẽ vẫn là sự thật, dù có ai chửi đi nữa.
Còn đạo, nếu thực sự là đạo, sẽ chịu được sự đập phá.
Vậy nên, hôm nay chúng ta đi vào chủ đề:
Phật giáo đã bị người đời hiểu hoàn toàn sai.
Người ta đã:
Biến một "phương pháp tự quan sát" thành "tôn giáo cầu xin."
Biến một "nhà khoa học nội tâm" thành "một vị thần ban phước."
Biến "sự thật của thế giới" thành… "cái tôi tu hành."
Nghe ngược đời, nhưng đúng là như vậy.
——
Đầu tiên, chúng ta cần biết, Đức Phật hoàn toàn không phải một vị thần có phép thuật toàn năng như Chúa hay Đấng Sáng Tạo.
Ông không có phép thuật, không ban phước, không phù hộ.
Nhưng người đời lại lạy lục, cầu xin, cúng sao giải hạn, tụng kinh cầu tài… để hy vọng “được Phật độ”.
Đó là hiểu sai ngay từ bước đầu.
Đức Phật chỉ là một con người bình thường, đúng nghĩa “homo sapiens”,
chỉ khác ở chỗ: ông giống như một triết gia/nhà khoa học có trực giác sắc bén để nhìn xuyên qua từng lớp ảo giác của các giác quan, và của tâm.
Sau khi đạt giác ngộ, ông không bảo ai thờ phụng mình.
Ông chỉ nói:
“Này các đệ tử, hãy tự thắp đuốc lên mà đi.”
Đừng nghĩ rằng ông ấy bỏ cung vàng điện ngọc để đi tìm “ý nghĩa cuộc đời”.
Mấy câu chuyện đó chỉ là văn học.
Cái ông thực sự muốn biết là:
-Tại sao con người khổ?
-Thân, tâm, thế giới rốt cuộc là cái quái gì?
-Nếu bỏ hết những lăng kính méo mó, thì thực tại trần trụi này là gì?
Và ông đã chọn cách duy nhất không ai chọn:
"Tự mổ xẻ chính nội tâm của mình."
Y như một nhà khoa học "tự giải phẫu nhận thức."
Từ đó, ông đã thấy được sự thật về thực tại:
-Cơ thể con người/sinh vật chỉ là một tiến trình thay đổi liên tục, không phải vật thể cố định.
-Suy nghĩ sinh ra từ vô số duyên (sự tương tác của thế giới), không có cái “tôi đang nghĩ”.
-Cảm xúc sinh/diệt theo điều kiện trong quá trình tương tác đó, không có ai điều khiển.
-Tâm chỉ là những dòng dao động nối tiếp của tiến trình, không có “chủ thể” đứng sau.
-Và thế giới chỉ là hiện tượng tự phản chiếu vào trong trường nhận biết (tâm).
Nói cách khác:
Tất cả chúng ta chỉ là sóng nổi lên từ cùng một mặt nước chung, không có cái tôi riêng nào tồn tại độc lập.
Cái gọi là “tôi” chỉ là… một gói thông tin tạm thời.
Và "cái được thấy” đó của Đức Phật không phải thần thánh gì.
Nó không phải ánh sáng chiếu xuống từ trên trời, hay một vị Thần nào đó hiện ra để thuyết giảng.
Cũng không phải bản thân ông được lên thiên đàng hay nhìn thấy tương lai, tiền kiếp.
Tất cả chỉ là "sự thật có sẵn" được xác nhận qua quá trình tự thực chứng,
khi ông nhìn thấy thực tại đúng như nó đang vận hành,
y như một nhà khoa học quan sát một thí nghiệm vật lý.
Từ đó ông mới đưa ra Tứ diệu đế, Bát chánh đạo.
Đây không phải là một cuốn kinh thánh, nhưng người đời lại biến nó thành kinh để tụng như tụng thần chú.
Và đó là sai lầm, vì đây chỉ là "một bộ hướng dẫn vận hành tâm thức."
Giống như manual của Tesla, hay hướng dẫn dùng iPhone, hoặc protocol của khoa học thần kinh.
Tứ diệu đế chính là quy trình 4 bước phân tích vấn đề:
1. Có khổ
2. Khổ do bám cái tôi
3. Buông cái tôi thì hết khổ
4. Muốn buông thì phải tự thực hành thấy đúng
Từ đó sinh ra Bát chánh đạo, 8 thói quen để tâm bớt rác, giúp bỏ đi cái tôi.
Nó là kiểu:
-nghĩ cho đúng
-nói cho đúng
-làm cho đúng
-tập trung cho đúng
-chánh niệm cho đúng…
....
=>rồi sẽ tự phát hiện ra "sự thật của thực tại" => bỏ được cái tôi => hết khổ.
Đây là khoa học, không phải tôn giáo, vì nó không yêu cầu đức tin,
không có thần linh,
không bắt ai thờ phụng ai,
chỉ yêu cầu trải nghiệm - quan sát - tự xác minh - thực chứng.
Giống như khoa học phương Tây, yêu cầu thực nghiệm, kiểm chứng, lặp lại.
Và cũng giống tinh thần Lão Tử: thuận tự nhiên, không ép, không dựng chuyện, không bám chấp.
Mục tiêu duy nhất của nó là để thấy "cơ chế vận hành thật sự của thực tại",
=> từ đó thấy được vô thường, vô ngã, duyên khởi
=> bỏ được cái tôi
=> xả được khổ (vì khổ chỉ là do bám vào cái tôi).
Tu hành, giữ giới chính là con đường/phương pháp Đức Phật đã chỉ ra để đạt mục tiêu đó.
Chứ nó không phải mục tiêu để trở thành “người tốt”,
để được “Phật thương”,
hay giữ giới cho đẹp cái thương hiệu "người tâm linh".
Sai lầm của nhiều người học về Phật Giáo nửa mùa đó là tưởng rằng cắt dục, bỏ ăn thịt, lên chùa là tu, là giác ngộ.
Nhưng đó là sai!
-Bỏ đời khác với giác ngộ.
-Ăn chay khác với từ bi.
-Không tình dục khác với vô ngã.
-Nhiều nghi thức khác với nhiều trí tuệ.
Cắt dục, cắt thịt, cắt đời sống…
Mà không cắt cái “tôi tu hành", "tôi sắp giác ngộ”, thì vô nghĩa.
Đó là "bản ngã mặc áo Phật tử."
Một loại ngã mạn tinh vi:
“tôi tu giỏi”,
"tôi giữ giới giỏi",
“tôi thuần khiết”,
“tôi đạo đức hơn người đời”.
Phật gọi kiểu này là ngũ ấm ma - loại ma quỷ chấp vào công phu tu luyện.
Những người thực sự đã thấy vô ngã, vô thường, nhất thể, duyên khởi thì họ không cần bỏ đời.
Họ sống bình thường, làm việc bình thường, yêu - ghét - mệt - vui bình thường,
chỉ là không còn ai bám chấp nữa.
Vì họ hiểu tất cả chỉ là “tiến trình”, “dòng chảy của thực tại”.
Chắc chắn trong đời sống có nhiều người như vậy.
Chỉ là họ chẳng còn cái tôi nào để mà nói ra rằng "tôi đã giác ngộ" nữa, nên chúng ta không biết.
Đó là tinh thần Lão Tử: “Vô vi nhi vô bất vi.”
Là tinh thần của Phật: “Tự biết, tự giải thoát.”
Thấy rồi thì cứ tự mà sống.
Đời vận hành sao, mình nương theo mà đi vậy.
Đó mới là tinh thần của Phật học nguyên thủy.
Comments
Post a Comment